Một mình nằm trong bệnh viện không người bên cạnh càng khiến tôi thấy tủi thân, đau đớn. Bất giác, tôi nhớ đến chồng cũ và nhắn tin cho anh.
Tính tôi rất ngang bướng. Nếu là việc tôi muốn làm, tôi sẽ dốc hết sức lực để làm. Nếu người khác bắt tôi làm việc tôi không muốn thì ai nói gì cũng chẳng có tác dụng. Cũng chính vì cái tính khí này mà vợ chồng tôi mới ly hôn.
Chẳng là kết hôn hơn 3 năm, mẹ chồng thúc giục tôi sinh con, chồng cũng rất nóng lòng, nhưng tôi thì không. Bởi khi ấy tôi đang tập trung phát triển sự nghiệp, bây giờ mà bỏ ngang để sinh con thì công sức trước đó coi như đổ sông đổ bể. Cho nên tôi muốn đợi 1-2 năm nữa hẵng sinh con, nhưng mẹ chồng kiên quyết không chịu.
Trong lúc nóng giận, tôi đã có những lời lẽ không phải với mẹ chồng, khiến hai vợ chồng cãi nhau to rồi trực tiếp viết đơn ly hôn. Lần này khác với những lần trước, không ai chịu nhường ai, hôm sau chúng tôi ra tòa ly hôn thật.
Cả hai chia tay trong êm đêm, nhưng sau khi ly hôn chưa bao lâu tôi bắt đầu hối hận. Đi đâu làm gì tôi cũng nhớ tới hình bóng của chồng, nhất là những ốm đau không người chăm sóc tôi lại nhớ anh vô cùng.
Những ngày thường, vào mỗi sáng thức dậy anh đều chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, không quên nấu luôn bữa trưa cho tôi mang đi làm. Đồng nghiệp ai cũng ghen tị vì tôi có một người chồng chu đáo như vậy, ấy vậy mà tôi lại không biết trân trọng.
Tôi từng có một người chồng chu đáo, yêu thương và quan tâm vợ hết mực nhưng tôi lại không biết trân trọng. (Ảnh minh họa)
Cách đây hai hôm, tôi lại bị ốm và phải nhập viện. Một mình nằm trong bệnh viện không người bên cạnh càng khiến tôi thấy tủi thân, đau đớn. Nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần khiến tôi kiệt quệ, không còn chút sức lực nào.
Nhìn thấy trong cái lọ treo không còn chất lỏng, mà giờ đã quá nửa đêm, y tá không đi kiểm tra liên tục nữa nên tôi đành lê tấm thân mệt mỏi đi tìm y tá nhờ rút kim tiêm.
Sau khi rút tiêm xong, tôi đi dạo quanh bệnh viện một chút chứ nằm cả ngày cũng mệt rồi. Lúc đi ngang qua ghế đá, tôi nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ. Người vợ mặt nhăn nhó trông rất đau đớn, mệt mỏi, còn người chồng ở bên liên tục động viên, dùng quạt tay quạt cho cô khỏi nóng. Nhìn cảnh này thật khiến người khác phải ghen tị.
Còn tôi thì không kìm được nước mắt vì trước đây tôi cũng từng được chồng cũ quan tâm, chăm sóc như vậy. Đúng là khi có thì không biết trân trọng, mất đi mới tiếc mà.
Rồi bất giác tôi nhắn tin cho chồng cũ: “Anh ngủ chưa?”. Nửa năm rồi tôi mới nhắn tin cho anh, lúc đó lại là 2 giờ sáng nữa nên tôi cũng chẳng hi vọng anh sẽ trả lời.
Nhưng nào ngờ, khoảng 15 phút sau anh lại trả lời: “Anh nhớ em”. Đọc được tin nhắn này tôi òa khóc như một đứa trẻ.
Đọc được tin nhắn trả lời của chồng cũ tôi khóc như một đứa trẻ. (Ảnh minh họa)
Lấy hết dũng khí, tôi gọi điện cho chồng cũ nhưng không nói được gì, chỉ biết khóc. Chồng cũ kiên nhẫn dỗ dành rồi hỏi tôi đang ở đâu. Khi biết tôi đang ở bệnh viện, anh sốt sắng:
– Em ở yên đấy, anh tới với em ngay đây.
Tôi ngoan ngoãn nghe theo, đúng 30 phút sau anh đến thật. Thấy anh, tôi cứ ngỡ như mình đang nằm mơ vậy. Anh đỡ tôi vào phòng bệnh, chăm chút cho tôi từng tí một y như trước đây.
Sau lần ấy, chúng tôi nhận ra cả hai vẫn còn tình cảm với nhau, không thể sống thiếu nhau nên gương vỡ lại lành. Sau những gì đã trải qua, tôi thấy bản thân thật may mắn vì vẫn còn cơ hội hàn gắn với chồng cũ, may mắn vì không đánh mất người yêu mình.
Nhưng thiết nghĩ không phải ai cũng may mắn như tôi, vì vậy tôi muốn khuyên các bạn rằng mỗi khi vợ chồng cãi vã hãy cố gắng kiểm soát cảm xúc, nhìn nhận điểm tốt của nửa kia, nhìn lại những gì cả hai đã trải qua cùng nhau, đừng đưa ra bất kỳ quyết định gì khi đang mất bình tĩnh kẻo sau này phải hối hận.
Theo Tạp Chí Sở Hữu Trí Tuệ